Hiến
pháp tạo ra được thể chế pháp quyền là cách tốt để
ngăn chặn các hành vi gây rối loạn và bảo vệ sự ổn
định của đất nước.
Bản
dự thảo Hiến pháp đang được Quốc hội đề nghị góp
ý có rất nhiều đoạn khẳng định đi khẳng định lại
những cụm từ như: “theo quy định của phát luật”,
“hoạt động theo khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật”,
“phải nghiêm chỉnh chấp hành Hiến pháp và pháp luật”,
“do luật định”, “theo pháp luật Việt Nam”, “sống
và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật”. Ví dụ điều
26 sửa đổi nêu rõ: “Công dân có quyền tự do ngôn
luận, tự do báo chí, được thông tin, hội họp, lập
hội, biểu tình theo quy định của pháp luật.”
Có
thể hiểu rằng những người soạn thảo bản Hiến pháp
lo ngại những quyền được hiến định trong Hiến pháp
như tự do ngôn luận, tự do biểu tình, tự do hội họp
có thể dẫn tới việc lạm dụng quá trớn, gây rối
loạn xã hội, ảnh hưởng đến tính ổn định của bộ
máy chính trị và đời sống nhân dân. Những lo ngại này
có lý và không chỉ Việt Nam, chính phủ các nước khác
đều có những lo ngại tương tự. Nhưng tại sao họ
không nhất thiết phải ghi những cụm từ như trên trong
Hiến pháp?
Thứ
nhất, Hiến pháp tự thân nó đã là đạo luật cao nhất
rồi, những điều khoản trong đó không phải ghi rằng
theo “quy định của pháp luật” nữa, ghi như vậy tạo
một mâu thuẫn: vậy giữa Hiến pháp và luật khác thì
điều gì cao hơn?
Thứ hai, Hiến pháp nào tạo ra một hệ
thống pháp quyền thật sự tự nó sẽ khống chế được
những biểu hiện cực đoan của tự do và giải quyết
được sự mất ổn định xã hội.
Pháp
quyền giúp ngăn chặn những ảnh hưởng tiêu cực của
quyền tự do hiến định như thế nào? Thử lấy các
trường hợp ở Mỹ ra làm ví dụ. Tòa án Mỹ liên tục
phải đối mặt với vô vàn tình huống “đau đầu”
khi công dân khởi kiện các lệnh cấm của chính quyền
các cấp căn cứ vào Hiến pháp. Ví dụ: một công dân la
hét phản đối vào lúc 2h sáng giữa khu dân cư đông đúc
có nên được bảo vệ bởi tự do ngôn luận ghi trong
Hiến pháp không? Một đoàn biểu tình chiếm tất cả các
cửa ga tầu điện ngầm ngay giữa giờ cao điểm có nên
được bảo vệ bởi quyền tự do biểu tình hiến định
không? Hay thậm chí, có những tranh cãi pháp lý rất hài
hước như: múa khỏa thân có nên được xếp vào quyền
tự do biểu đạt, hay coi bói cho người khác có là một
dạng thức ngôn luận cần tôn trọng trong Hiến pháp?
Hiến
pháp chỉ ghi những quyền và nguyên lý chung nhất, nhưng
sự giản đơn của Hiến pháp khi va đập với thực tế
phức tạp của cuộc sống tạo nên những nghịch lý,
những tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy. Câu trả
lời của các tòa án Mỹ là: không thể có tự do nào là
tự do tuyệt đối và những động thái kiểm soát của
chính quyền để ngăn chặn các hành vi “tự do” nhưng
gây hại là cần thiết. Tuy nhiên, các lệnh cấm đều
phải tuân thủ những nguyên tắc chặt chẽ do tòa án
định ra và chỉ có tòa án mới là nơi duy nhất có thẩm
quyền quyết định ai đúng ai sai. Khi ra tòa, chính quyền
chứ không phải người dân đi kiện sẽ phải giải trình
tính hợp hiến của các động thái kiểm soát tự do.
Lấy
tự do ngôn luận làm ví dụ. Các luật cấm liên quan tới
ngôn luận khi ra tòa án Mỹ thường phải thỏa mãn 4 tiêu
chí sau để được chấp nhận là hợp hiến.
Thứ
nhất, luật cấm phải trung tính, nghĩa là đảm bảo
không nhắm cụ thể vào một nhóm thông điệp nào đó.
Ví dụ nếu muốn cấm phát tờ rơi trước trụ sở chính
quyền, phải cấm tất cả các dạng thức tờ rơi chứ
không chỉ cấm tờ rơi có nội dung chỉ trích thị
trưởng.
Thứ
hai, luật cấm không được ngăn chặn tuyệt đối. Ví dụ
nếu muốn cấm biểu tình vì lo ngại ách tắc giao thông,
chỉ có thể cấm biểu tình trên lòng đường, nếu cấm
cả biểu tình trên vỉa hè có nghĩa là đã ngăn chặn
tuyệt đối và những đạo luật như vậy thường ngay
lập tức bị coi là vi hiến ở Mỹ.
Thứ
ba, luật cấm phải được biện minh bằng những lợi ích
quan trọng. Ví dụ, cấm biểu tình ngay trước cổng bệnh
viện có thể được biện minh bằng lợi ích của bệnh
nhân. Việc tụ tập ở đây có thể dẫn tới việc những
xe cấp cứu không thể vào được kịp thời, dẫn tới
tính mạng bệnh nhân bị đe dọa. Cấm biểu tình giữa
quảng trường chắc chắn bị coi là vi hiến.
Thứ
tư, luật cấm phải được thiết kế hẹp để chỉ
triệu tiêu vừa đủ tác hại của hành vi. Ví dụ lệnh
cấm ở bệnh viện trên sẽ bị tòa phủ nhận nếu không
quy định cụ thể là cấm biểu tình trước cổng bệnh
viên trong phạm vi bao nhiêu mét. 30 mét có thể được
chấp nhận nhưng 50 mét là quá xa và lệnh cấm là vi
hiến.
Quay
về với cuộc biểu tình ở ga tàu điện ngầm vào giờ
cao điểm gây trì hoãn giao thông công cộng. Chính quyền
hoàn toàn có thể ra một lệnh cấm được công nhận là
hợp hiến như sau: cấm mọi dạng thức biểu tình trong
phạm vi ga tàu điện ngầm và cách các cửa ga 20 mét
trong giờ cao điểm, từ 7h tới 9h sáng và từ 5h tới 7h
chiều. Lệnh cấm ấy đủ linh hoạt để để không ngăn
chặn mọi dạng thức biểu đạt và đủ hẹp để ngăn
chặn tác hại lên giao thông công cộng.
4
nguyên tắc trên được xây dựng trên cơ sở đúc kết
kinh nghiệm từ vô số vụ kiện ở tòa án các cấp tại
Hoa Kỳ. Nguyên tắc vừa bảo vệ vừa giới hạn quyền
tự do ngôn luận được đảm bảo trong Hiến pháp. Nguyên
tắc định hình ra đường biên giới của các hành vi
ngôn luận, làm cơ sở tham chiếu để chính quyền biết
mình có thể kiểm soát tới đâu và công dân biết mình
được tự do tới đâu.
Pháp
quyền là để cho tòa án có một quyền lực độc lập,
kiểm soát và cân bằng các quyền lực khác. Một tòa án
độc lập sẽ tự tìm thấy các nguyên tắc như trên để
điều chỉnh sự quá đà của tự do. Tòa án mới là
tiếng nói cuối cùng quyết định đúng sai. Cảnh sát,
quân đội, thị trưởng và kể cả tổng thống cũng
không thể can thiệp và tác động được vào sự công
chính của quan tòa. Tòa án độc lập chính là nơi sẽ
kiểm soát mọi hành vi gây mất ổn định, thay vì sử
dụng lực lượng vũ trang.
Hiến
pháp trao cho nhân dân các quyền cơ bản nhưng đồng thời
cũng đã có tòa án độc lập để cân bằng lại những
biểu hiện lạm quyền. Pháp quyền tự thân nó đã là
một giải pháp ngăn chặn mất ổn định từ bên trong,
hiệu quả và lặng lẽ, bởi không cần thêm một khẩu
hiệu nào nữa.
Khánh
Duy